Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Dù hạnh phúc thế nào mình cũng muốn làm cô dâu đẹp!

(Ảnh tải từ internet)








                  Từ trước tới giờ mình vẫn thầm ngưỡng mộ chiếc áo soire, mỗi lần đi ngang cửa tiệm cho thuê áo cưới mình lại ghé mắt nhìn hơn cả những cửa hàng thời trang công sở mà mình thích, chiếc áo soire trắng cúp ngực, hay có vai rộng là kiểu mà mình mơ ước được mặc vô cùng.
                 Có ai trong đời lại không muốn mình xinh xắn, có ai trong đời lại muốn đánh mất vẻ tự tin,... mình đã từng đánh liều đi chụp ảnh cưới, một "cô dâu đơn thân" trong dáng thướt tha với chiếc áo soire trắng có vai và cầm trên tay bó hoa hồng vàng, thật ra mình thích nhất là hồng nhung đỏ đầy tình yêu lãng mạn kìa.
                Mình cũng từng mặc chiếc áo có dây màu xanh, chiếc áo mà dù có bỏ hết những tấm hình chụp với nó mình cũng sẽ cả đời không thể nào quên được vì đó là lần đầu tiên mình được thỏa nguyện, dám mặc nó, được mặc nó, và được chụp ảnh với nó, được ghi lại những ngày tháng xuân xanh với nó, cái tươi tắn tuổi trẻ như màu xanh đó. Ngày đó, mình đã làm cô dâu, một cô dâu ngượng ngùng trong phòng chụp ảnh, có chút thẹn thùng vì mình chưa thật sự chụp hình để chuẩn bị cho đám cưới mà là chụp hình để ghi lại khoảnh khắc trong đời, có chút tự tin trong nụ cười, dù gương mặt mình khi trang điểm lên trông cứng hơn tuổi (mà gương mặt vốn đã được gọi là già trước tuổi rồi).
               Sự can đảm đó không đến sớm hơn, khi mình bước vào tiệm cho thuê áo cưới Uyên - ĐC: đường 30/4 Hưng Lợi, Ninh Kiều, TPCT- Cô chủ tiệm nhìn mình cười và kêu mình thử một chiếc đi, mình rất muốn, thật sự là rất muốn chọn cho mình một chiếc, những chiếc áo ở đây rất đẹp, đối với mình nó rất đẹp và là cái gì đó mà mình mong đợi vô cùng. Nhưng cái đẹp đó sẽ chẳng bao giờ mình dám bước tới, cho đến bây giờ thì lại càng xa hơn...
             Cuộc sống của mình không khá nhưng cũng không đến nỗi tệ, mình đi làm và cũng dành dụm được một khoản nho nhỏ dù đôi khi cũng thắt lưng buộc bụng và khép cái miệng, cột cái chân, mình có mục tiêu tiết kiệm để kịp trả những khoản mình đã nhờ cậy hồi còn học Đại học ở Cần Thơ, và để nhẹ nhàng đi xa không bao giờ trở lại nơi yêu thương hơn hai mươi năm gắn bó cuộc đời mình.
             Có lẽ một ai đó hiểu những cảm xúc này dù rất nhiều người cho rằng nhảm nhí. Mình không muốn khóc khi rời xa cái nôi niềm vui và hạnh phúc nhỏ nhoi này nhưng mình vốn không còn sự lựa chọn.
             Ngày một gần đến lúc mình được mặc áo soire, chính thức làm một cô dâu có chú rể, ngày càng gần đến lúc mình phải chọn cho bản thân một chiếc áo để mặc cho người ta xem, ngày càng gần có những tấm ảnh chụp một cô dâu vừa thẹn thùng vừa mít ướt.
             Đứng trước một cửa tiệm cho thuê áo cưới mình lật tới lật lui để tìm chiếc áo như trong trí tưởng tượng của mình, hay gần với chiếc áo mà mình từng mặc cũng được nhưng cứ tìm mãi cũng chẳng có cái nào vừa ý cả. Mẹ mình tiết kiệm nên muốn thuê áo ở gần nhà cho nhẹ tiền và vì Mẹ cũng chỉ đi đi đám cưới ở gần nên thấy người ta mặc thế là đẹp rồi, vẫn là ý kiến của hai thời đại! Vì không muốn làm buồn lòng Mẹ nên mình đành cố chọn cái áo để ngày đó mặc cho có với người ta.
            Hễ mỗi khi nghĩ tới sự lựa chọn rằng trong đời mình chỉ có một lần làm cô dâu, muốn được mặc chiếc áo mình thích, muốn cất công đi tìm, nhưng lại nhớ tới lời của Mẹ và những cần kiệm chắt chiu từng đồng của Mẹ nên mình đành bỏ qua vậy. Ai cũng có nguyện vọng trong đời về cuộc sống, việc học hành, việc làm, lập gia đình,... nhưng ai cũng có Cha có Mẹ và điều mình cần làm là chiều ý bề trên. Tự nhủ rằng nước mắt mình không rơi nữa, vì những thứ mà mình buộc phải nghe lời và sống trong bổn phận của một người làm con.
           Sự thật thì mình cũng rất ngang bướng và không được mấy ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng trong thâm tâm mình vẫn luôn muốn làm hài lòng người Cha người Mẹ. Cả đời mình có lẽ chẳng được bao nhiêu ngay sống gần họ vì sự kiếm tìm cho cuộc sống trong từng ngày và vì nỗi ích kỷ của mình chỉ biết lo tự lập. Dù rất bướng bỉnh và mạnh mẽ, song, mình vẫn không thoát ra được cái ranh giới giữa sự tự do và ràng buôc, mình vẫn không được lựa chọn cuộc sống bản thân để làm điều mình yêu thích, vì điều yêu thích đó vượt qua ngưỡng cửa của một ngôi nhà.
           Tình yêu đối với mình thật là xa xỉ và hôn nhân là cuộc cách mạng giải thoát mình khỏi chế độ này để bước sang chế độ khác màu sắc hơn! Tình yêu đòi hỏi mình phải trả cái giá quá đắt bằng những thứ mình buộc phải thức trắng hằng đêm suy nghĩ vì không ngủ được và phải gom hết sức lại để vượt qua chính mình.               Hôn nhân - chưa có sự trải nghiệm - ấn tượng của mình về cuộc hôn nhân nào đó với biết bao nhiêu thứ không lường trước có thể sẽ xảy ra, rồi đây nó sẽ vô hình làm cho mình thấy mỗi ngày đều là niềm hạnh phúc hay sẽ vắt kiệt sức mình cho những chịu đựng với thời gian.
             Những chiếc áo soire trắng ôm bờ vai, một kiểu tóc bới lên để cài cái lúp, chiếc áo dài đỏ với cái mấn cùng tông, chiếc áo soire màu xanh - đỏ - vàng - màu lam - màu tím với những đôi giày có gót nhọn tôn dáng cho thân hình mũm mĩm, một gương mặt trang điểm đậm đà để "ăn ảnh" và nổi bật giữa một rừng cô gái... tất cả sẽ luôn sống trong mong ước của mình, đi theo mình từng ngày tháng cho đến một ngày nó được sự thật vượt qua.
            Cái giấc mơ ngày xưa với chiếc áo cưới lộng lẫy, tay cầm bó hoa hồng nhưng đỏ rực lãng mạn xem lẫn bông bi làm nổi bật sự e thẹn mà cá tính của mình, được một người mình yêu thương dắt tay đi, ngày vu quy với người mình mong đợi. Đó chỉ là giấc mơ.

Dù hạnh phúc thế nào mình cũng muốn làm cô dâu đẹp!

Không có nhận xét nào: