Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

Mình muốn đi tìm một nơi bình yên.

           Vì chính cõi lòng mình không bình yên, sống nơi nào mình cũng có nhiều nỗi ưu phiền, đó là do chính bản thân mình tự đào hố vùi mình trong đó. Có ai sống mà muốn làm khổ mình đâu? Nhưng vẫn chưa vượt lên được nên cứ chìm, chìm mãi...
           Mình chưa biết rõ về cuộc sống khó khăn của người đồng bào miền xa như thế nào nhưng trong ấn tượng cả mình họ có đời sống khó khăn nên cứ cần cù chịu khó lo làm việc, họ không lắm lời soi mói cuộc sống riêng tư của ai, mà gần như mình thấy họ có cái chung và giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.
           Cuộc sống ở đây lạnh lùng, mà khi sống ở Thành phố lớn thì lại càng lạnh lùng hơn.
           Nhiều lúc tự hỏi bản thân sao cứ phải mải đuổi theo cuộc sống, kiếm tiền để trang trải cuộc sống đầy những cám dỗ với xa hoa, vì sao phải kiếm nhiều tiền thỏa mãn ước vọng cao vời... cứ chạy như bao người đang chạy...??? Đầy đau khổ!
           Mình chưa từng thấu nỗi cơ cực của người dân miền cao, miền xâu, miền xa, những "thiếu thốn" (như lời người ta hay nói) đến mức nào nhưng họ cũng đã duy trì cuộc sống được với bản làng đấy thôi. Mình muốn một lần thử sống ở nơi nào đó khá yên bình như thế.
           Từ trước tới giờ dẫu có phải làm gì đó cũng chưa đến nỗi gọi là vất vả lắm, giờ lao vào làm việc như người ta thì mình có thể làm nổi không, từ từ rồi sẽ quen dần mà.
           Người ta nói với mình là về làm dâu Miền Trung vất vả lắm nhưng mình muốn được tìm đến nơi nào càng vất vả càng hay, mình muốn tạo lập một đời sống mới, xem như là vô trách nhiệm với gia đình cha mẹ ruột như những người con gái ngày xưa khi gả đi cũng chỉ biết làm dâu cả đời. Được gia đình chồng cho tự do chọn nơi sinh sống, có một người má chồng không hằn hộc đắng cay, lại thương mình như con gái, đó là diễm phúc của người may mắn như mình. Mình muốn thử về đó sống một thời gian xem cuộc sống sẽ như thế nào, vất vả làm việc bao nhiêu mình không sợ mình chỉ sợ mỗi cái lời nói của người ta thôi.
          Biết rằng nghèo khó quá thì cũng buồn, nhưng mải miết kiếm tiền mà phải chịu đựng sự nhịn nhường đến mức đánh mất bản thân mình thì lắm tiền để làm gì cơ chứ. Dẫu sao nhà có ruộng, chỉ một mình mẹ ở nhà, không có cơ sở mua bán, nhưng cũng có thể đi làm với người ta...điều kiện như vậy cũng sống được mà, vất vả chút như tâm hồn thanh thản. Nghe nói đi làm gì đó mỗi ngày cũng được chừng vài chục nghìn cũng đủ trang trải bữa cơm và mua len đan với móc.
          Chẳng biết suy nghĩ của mình như vậy có ngây thơ lắm không nữa???
          Người ta vốn vẫn sợ cái cảnh làm dâu xứ lạ và ai cũng bảo không ở đâu sướng bằng sống với mẹ ruột mình, người ngoài đó vốn vẫn có cái nhìn không mấy thân thiện dành cho người con gái gốc Miền Tây như mình về cuộc sống tiêu pha và đầy đủ, là họ nghĩ thế, biết rằng ngày tháng trôi qua và người ta sẽ hiểu nhưng mình muốn đi tìm cuộc sống bình yên mà, về đó sống có bị gièm pha nữa chăng???
         Có nhiều câu hỏi trong đầu mình đến ngớ ngẩn luôn.

http://vn.nang.yahoo.com/l%C3%A0m-vi%E1%BB%87c-%C4%91%E1%BB%83-l%C3%A0m-g%C3%AC-044500401.html;_ylt=AqtgJ4383PEKSv.ppvJHExFPeeR_;_ylu=X3oDMTNxaG4zcTVhBG1pdANUaW5oeWV1IFRvcFN0b3J5BHBrZwM3Nzc1NDI0Yy1lYzMwLTM2ZWYtOTNjMy0yYzRlZWMzOTA3ZDUEcG9zAzYEc2VjA3RvcF9zdG9yeQR2ZXIDOGMwMDI2ZjAtYTQ5OC0xMWUxLWI1YjMtYjhlZWE5ZThkOTIw;_ylg=X3oDMTFldm9hcjR1BGludGwDdm4EbGFuZwN2aS12bgRwc3RhaWQDBHBzdGNhdAMEcHQDc2VjdGlvbnM-;_ylv=3

http://vn.news.yahoo.com/b%C3%A0i-2-b%C3%A1n-s%E1%BB%A9c-mua-b%E1%BB%87nh-012500996.html

Không có nhận xét nào: